Đề bài: Con đường quê em có cây xanh, bóng mát. Em hãy tả hàng cây xanh bên đường đó và nêu suy nghĩ của bản thân.

Bài văn mẫu

    Đầu làng em có một con đường nhỏ ngăn cách giữa cánh đồng và làng quê. Ở con đường đó có một hàng xe xanh rì rào tỏa bóng mát rượi. Em rất thích đi dưới hàng tre xanh đó.

    Chẳng biết hàng tre này đã trồng từ bao giờ, em chỉ biết khi em còn là một cô bé lớp một em đã thấy từng bụi tre già nằm thẳng hàng ở đây. Từ ngoài làng nhìn vào hàng tre như một hàng rào vững chắc bảo vệ cho làng. Hàng tre được trồng bên vệ đường rộng. Bây giờ đường đã được đổ bê tông sạch sẽ nhưng những bụi tre vẫn được dân làng giữ lại. Mỗi bụi tre rất to, bốn đứa em đứng vòng tròn, nắm lấy tay nhau mới hết vòng của bụi tre. Buổi sáng, tre ngả bóng che chở cho làng. Buổi trưa, bóng tre là nơi lí tưởng để mấy chú bò nằm ngủ. Buổi chiều, bóng che ngả xuống ruộng che mát cho các bác nông dân đi cấy. Đứng dưới gốc tre nhìn lên là cả một bầu trời lá xanh mát. Thi thoảng ánh nắng chiếu xuống xen qua tán lá làm em tưởng như đó là những vì sao lấp lánh đang cười với chúng em. Đứng gần hàng tre em có thể nghe thấy tiếng chim chích, chim họa mi, chim vành khuyên thi nhau nói chuyện. Âm thanh ấy yên bình đến lạ.

   Em hay gọi con đường đó là con đường cây tre. Con đường toàn những bụi tre xanh reo rì rào cùng gió. Có những lần nghịch ngợm em lại chạy vọt sang bên bờ ruộng để bắt châu chấu, chuồn chuồn bên cánh đồng lúa. Có lúc em dùng lá tre kết thành cào cào, châu chấu. Bà dùng lá tre ủ mầm giá đỗ cho cả gia đình. Chúng em cũng thường chơi trò trốn tìm quanh gốc tre. Bụi tre già vẫn ở đó, bao dung, trìu mến nhìn em lớn lên với những trò trẻ con thơ ngây.

    Bây giờ và sau này em vẫn cứ mãi gọi đó là con đường cây tre. Con đường mát nhất của làng. Em mong rằng con người sẽ không chặt tre đi để em mãi được bóng tre che chở, bảo vệ.