Đề bài: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Bài văn mẫu

    “Con gái con đứa… lớn rồi mà còn…” Đó là câu nói quen thuộc mà bố mẹ tôi thường nói trước khi dạy bảo tôi điều gì đó. Bình thường tôi cũng không để tâm nhưng mấy hôm nay tôi chợt nhận ra, đúng là tôi đã khôn lớn.

    Tôi vốn là đứa con gái vô tư lại thêm cái vô tâm nên tôi cũng hay thờ ơ với bản thân. Tuy nhiên, gần đây những gì đang diễn ra với cơ thể tôi và tâm hồn tôi, tôi cảm nhận rất rõ. Mọi thứ bắt đầu trở lên khác thường, lạ lẫm. Đầu tiên là chiều cao, tôi cao lên trông thấy, bộ quần áo mới tết mẹ mua cho còn hơi dài mà giờ cái quần tôi mặc ngắn đến hơn con khoai, áo bắt đầu căng phần bụng. Đùi và tay tôi cũng to hơn nên mặc quần áo có vẻ hơi chật. Ngay cả giọng nói của tôi cũng khác, ai gặp tôi cũng bảo: “Dạo này béo thế”, hoặc “Ô, con bé này giọng trong trẻo hơn rồi”. Lúc đầu tôi rất ngại, có lúc tôi phản ứng lại gay gắt: “Thế thì sao?”, khiến mọi người không vui. Hơn nữa, là con gái nên sự thay đổi ở phần ngực khá rõ, tôi thấy xấu hổ bởi ngực tôi cứ đau và to lên. Tôi cũng có dấu hiệu của chu kì kinh nguyệt đầu tiên. Mẹ tôi gọi đó là “ngày đèn đỏ” hoặc “ngày của con gái”. Mẹ giải thích đây là sự phát triển bình thường của cơ thể, tôi đang ở giai đoạn dậy thì, bạn nữ nào ở tuổi của tôi cũng vậy nên tôi yên tâm hơn. Tính cách tôi cũng khá khó chịu, nếu trước kia tôi vô tư, hồn nhiên bao nhiêu thì giờ tôi hay gắt gỏng, hay khó chịu với những thứ nhỏ nhặt bấy nhiêu. Cũng có nhiều khi tôi dễ xấu hổ, dễ tự ái. Lúc tôi khóc, lúc tôi cười vui không ai lường trước được. Tôi làm việc gì cũng lóng nga lóng ngóng, trước đây tôi hay to tiếng quát các bạn nam, giờ tôi không thế nữa. Tôi cũng thấy mình nữ tính hơn, tôi hay ngắm mình trước gương khi đi học, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Có lúc tôi cũng biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn. Thời gian này mẹ là người gần gũi tôi hơn cả, nhờ có mẹ mà tôi có thể dễ dàng chia sẻ và hiểu được nhiều điều thầm kín của con gái. Nhờ có mẹ tôi cũng biết hóa ra trước kia mẹ cũng từng như tôi, cũng ngây ngô và không biết gì.

    Tôi thấy mình đã khôn lớn cũng bởi từ giờ tôi đã biết tự chăm lo cho bản thân mình chứ không như trước kia. Giờ đây, tôi tự giặt quần áo, tự vệ sinh cá nhân và tôi còn được học cách bảo vệ bản thân trước những kẻ xấu. Trước kia tôi hay ganh tị với em nhưng giờ tôi cũng không thế nữa, tôi chịu khó làm việc nhà và chăm sóc em giúp mẹ. Hôm nào bố mẹ đi làm về muộn tôi còn chủ động đi chợ mua thức ăn và về nhà nấu cơm. Có hôm tôi còn biết tắm cho em nữa. Tôi cũng biết quan tâm, yêu thương bố mẹ hơn. Tôi phần miếng ăn ngon cho mẹ, rót trà cho bố khi bố đi làm về và nhường em phần quà hơn. Tôi cũng thường xuyên đến nhà ông bà hỏi thăm sức khỏe của ông bà để ông bà vui. Bố mẹ tôi rất vui vì những biểu hiện tốt đó của tôi. Bố hay xoa đầu tôi khen: “Con gái bố lớn thật rồi!”. Tôi rất tự hào, vui sướng vì điều đó.

    Mỗi người chúng ta ai ai rồi cũng cần khôn lớn. Giai đoạn chúng ta nhận ra sự trưởng thành của bản thân sẽ là giai đoạn đẹp, kỉ niệm đẹp khó quên của mỗi con người. Tôi muốn tất cả mọi người biết sự thay đổi trong tôi: Tôi đã khôn lớn.